Thơ chiều cuối năm
Sông hối hả chở mây về kịp tết chẳng ngoái sau lau phủ trắng mặt mờ gió khan thổi hoa bận về ngõ phố trước thềm xuân, hoa mộng cũng bâng quơ
Em khuất nẻo trập trùng nhịp núi sắc vàng ơi, ngơ ngác tận trong hồn anh bước thấm mưa lòng từng giọt lạnh chấm hết năm nhợt nhạt tiếng chuông chùa
Nhà anh mở tung mười cánh cửa đón hương em chân cuống quýt trở về góc nhỏ anh bài thơ chừng có cũ đất trời xuân khát một nỗi nhớ xa...
Đất Đô Lương Vải mật Thanh Lưu chín mọng đầu cành Đồng Vân Tràng lưu luyến gió màu xanh Con chìa vôi chờn vờn trên bãi cỏ Con tu hú gọi trời trưa nắng đổ Dòng sông dài bóng phượng vút trôi nhanh Vực Cóc đây: thăm thẳm một hang trời Bè nứa chui vào, ngỡ đi về xứ khác Nhớ lúa, ba-ra mỉm miệng cười Sáng lóa trăm ngàn thác bạc Đào đất lên, nơi nào cũng đỏ Đập đá ra, có ánh lửa ngời Mạch đất ấy biết xanh từ ngọn cỏ Nắng tuôn vàng sân lúa ai phơi Gái Đô Lương đảm đương cánh đồng năm tấn Quần xắn cao ngang gối dục trâu cày, Ghẹo khách qua đường mượn câu hát dặm Che nón cười, khuôn mặt đỏ như say… Chớ thấy hố bom thù đào ngang đường phố rộng Mà vội vàng e ngại bước chân đi Có hề chi! ba ra tung bọt trắng Lúa cứ tươi, rặng vải cứ xanh rì Xin hãy nghe từ trong lòng đất đỏ Tiếng súng rền, tiếng nước dội mênh mông Xin hãy trông: xác máy bay thù cháy dầm trên cỏ Gái sông Lường chĩa súng bắt phi công Trên đất ấy những anh hùng gặp mặt, Bên chiến hào quả vải ném cho nhau…
Qua đền Công ghi chuyện cũ Những mảnh nắng trắng như lông ngỗng rơi đầy dưới lối phi lao chợt nghe chân cọ vào cát bỏng quay nhìn ngỡ lối Mỹ Châu .
An Dương Vương thuở ấy cũng quay đầu và đã thấy góc thành lửa cháy và đã thấy sau chân ngựa chạy lông ngỗng rơi – lông ngỗng trắng bên đường ... Dưới tảng đá này người đã ghìm cương và nhận thấy móng rùa thật , giả ( màu lông ngỗng ngây thơ trong trắng quá nên máu người phải đổ Mỵ Châu ơi ! )
Lưỡi gươm ròng ròng máu tươi nước mắt ướt đầm yên ngựa chỉ có đất với người và cỏ hiểu đường đi của giọt máu người …
Trọng _ Thuỷ tìm cho trên lối máu rơi ?
Ở đền Công con nghê đá không cười màu ngói đỏ như màu của máu con trai ngọc ôm khối hồng đau đáu nghìn năm rồi nước mắt rửa không tan .
Dưới rừng thông xanh biếc của thời gian trưa nay nắng , tôi về thăm dấu cũ vệt máu ngỡ khô rồi trên kiếm gỗ bỗng sáng lên như nói một điều chi … |